CHƯƠNG 977 - LÀ CẢM GIÁC RUNG ĐỘNG
Chương 977: Là cảm giác rung động
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nếu Loạn Cổ tháp sụp đổ, vậy chẳng phải hắn ta không còn cơ hội nào cả?
Mọi người đang xôn xao náo động thì một bóng dáng bạch y thắng tuyết, vạt áo tung bay thản nhiên bước ra từ Loạn Cổ tháp sụp đổ, bay lên trời cao.
Uy áp phóng ra trong phút chốc đàn áp toàn trường, khắp mặt đất đều như chìm xuống một trượng.
Rất nhiều thiên kiêu đều cảm nhận được một cảm giác hít thở không thông mãnh liệt.
Dù là những thiên kiêu đỉnh cấp như Vũ Vân Thường, Phạn Thiên, cũng cảm giác được một loại áp bách mãnh liệt.
Đó là một cảm giác áp bách khi đối mặt với Boss siêu cấp!
“Hắn chính là... Thần Tử Quân gia, Quân Tiêu Dao!”
Vũ Vân Thường nhìn về phía bóng dáng tuyệt thế bạch y thon dài lơ lửng trên không kia, tiên mang lộng lẫy, lóng lánh đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Tâm thần của Vũ Vân Thường lập tức trở nên hoảng hốt!
Có lẽ là vì ca ca của Vũ Vân Thường, Vũ Hóa Vương quá ưu tú. Xét về thực lực, giá trị nhan sắc thì thật sự là vạn dặm không có lấy một.
Mưa dầm thấm đất, Vũ Vân Thường căn bản xem thường mọi nam tử khác. Cho dù là tuấn kiệt Hoang Cổ thế gia, truyền nhân thánh địa cổ xưa hay Giáo Tử của đại giáo bất hủ, trong mắt này thì họ cũng chỉ như vậy.
Không một ai so được với ca ca nàng. Thậm chí Vũ Vân Thường còn có chút lo lắng, ánh mắt nàng cao như vậy thì về sau rốt cục còn nam tử nào lọt vào mắt mình được không?
Nhưng giờ phút này, nhìn bóng dáng bước trên lăng tiêu ấy, Vũ Vân Thường hoảng hốt.
Quân Tiêu Dao như trích tiên lâm thế, ống tay áo phiêu phiêu, tuyệt thế xuất trần, ngũ quan như cổ điêu, mặt mày sáng ngời, thần tư tuấn nhã.
Trên người không có chút khói lửa nào, siêu nhiên đến mức có cảm giác không chân thật.
Vũ Vân Thường kinh ngạc.
Đây là giá trị nhan sắc thần tiên gì thế này?
Nàng cảm thấy ca ca mình là Vũ Hóa Vương đã đủ tuấn mỹ, tóc bạc trắng hơn cả tuyết, phong thần tuấn lãng, có thể nói là nam thần.
Nhưng so sánh với Quân Tiêu Dao trước mắt hiện giờ thì cũng kém cỏi hơn vài phần.
Nếu nói Vũ Hóa Vương là nam thần hoàn mỹ trong chốn hồng trần thì Quân Tiêu Dao chính là trích tiên rơi xuống phàm trần.
Khí chất của hai người vẫn có khác biệt về bản chất!
“A di đà phật, Vân Thường quận chúa, tiểu tăng nói có đúng không, ni cô thấy hắn cũng muốn hoàn tục.” Phạn Thiên nói.
Vũ Vân Thường không nghe lọt vào, chỉ ngơ ngác gật gật đầu, cực kỳ hoảng hốt. Nàng còn tưởng rằng vị Thần Tử Quân gia đẩy ngang cổ lộ kia là dạng oai hùng khí. Kết quả lại là một tiểu ca ca tuấn tú thần tiên như thế.
Không xong, là cảm giác rung động.
Không, là cảm giác rung động đến sắp tắc nghẽn cơ tim!
Quân Tiêu Dao cũng không nhìn những người khác thêm cái nào. Hắn vừa ra ngoài thì ánh mắt đã dừng lại trên người Tần Vô Đạo.
Gần như cùng một lúc, ánh mắt Tần Vô Đạo cũng chạm vào tầm nhìn của Quân Tiêu Dao.
Hai người này, một bạch y tuấn tú như tiên, một hoa phục hắc kim, tà mị tuấn mỹ.
Ánh mắt đan xen trên hư không, có tia lửa phụt ra.
Bọn họ đều có thể cảm giác được, trên người đối phương có một khí tức quen thuộc.
Là Loạn Cổ Đế Phù!
Trong vô hình, hai người sinh ra một loại khí tràng túc sát.
Dù là Vũ Vân Thường cũng không tham gia vào được, nhưng thiên kiêu khác đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Hay là hai người này muốn giao thủ?
Nghĩ đến đây, trong mắt mọi người đều lộ ra một tia hứng thú. Trong hai người này, một là Thần Tử Quân gia, một là Thần Tử Tần gia.
Cuộc chiến của Thần Tử hai đại Hoang Cổ thế gia cũng rất thú vị.
“Ngươi có được truyền thừa của Loạn Cổ?” Ánh mắt Tần Vô Đạo rét lạnh, giọng nói nặng nề.
“Biết rõ còn cố hỏi.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt trả lời.
Nghe thấy lời nói của Quân Tiêu Dao, tứ phương lập tức ồ lên.
“Thần Tử Quân gia thật sự bước lên tầng một ngàn, còn có được truyền thừa của Loạn Cổ!”
“Kỷ lục, Thần Tử Quân gia sáng tạo một kỷ lục mới!”
“Không hổ là Thần Tử, nhưng sao ta cảm thấy chuyện sáng tạo kỷ lục cũng không phải khó khăn gì đối với Thần Tử?”
Kinh ngạc!
Tán thưởng!
Chấn động!
“Hắn thật sự leo lên đỉnh, thông qua khảo nghiệm, vậy chẳng phải thiên phú của hắn có thể sánh ngang với Loạn Cổ Đại Đế khi còn trẻ?” Vũ Vân Thường càng thất thần.
Nàng cũng không có khả năng nghĩ đến Quân Tiêu Dao đã đánh bại tâm ma của Loạn Cổ.
Nghiêm khắc mà nói, thiên phú thực lực của Quân Tiêu Dao đã vượt qua Loạn Cổ Đại Đế khi còn trẻ!
Nếu còn mang tâm lý như trước đó thì Vũ Vân Thường nhất định sẽ cực kỳ lo lắng, sợ ca ca Vũ Hóa Vương sẽ có thêm một đối thủ cạnh tranh cường đại.
Nhưng hiện tại, nhìn gương mặt kia, Vũ Vân Thường thật sự không chán ghét nổi.
“Nói không chừng hắn có thể làm bằng hữu với ca ca.” Trong lòng Vũ Vân Thường bỗng xuất hiện suy nghĩ này.
Dù sao Vũ Hóa thần triều bọn họ và Quân gia cũng không có ân oán mâu thuẫn gì.
Vì sao không thể làm bằng hữu chứ?
So sánh với tứ phương kinh xôn xao chấn động, sắc mặt Tần Vô Đạo đã âm trầm tới cực điểm.
Hắn ta không thể chịu nổi chuyện người khác có được truyền thừa của Loạn Cổ!
Hơn nữa Tần Vô Đạo phải có được truyền thừa đó, vậy mới có thể nâng cao một bước, thật sự đứng trên đỉnh cao nhất.
Đến lúc đó, cái gì mà truyền nhân tiên đình, Phật tử chuyển thế, hắn ta đều có tự tin đánh bại.
Nói cách khác, Tần Vô Đạo không chiếm được truyền thừa đại đế thì sẽ lạc hậu hơn người ta một bước.
“Ngươi nên biết ta là truyền nhân của Loạn Cổ.” Tần Vô Đạo lạnh nhạt nói.
“Thì tính sao?” Trong mắt Quân Tiêu Dao lộ một tia nghiền ngẫm.
Không phải Tần Vô Đạo thật sự cho rằng hắn dễ nói chuyện như vậy đó chứ?
“Tộc đệ Tần Tử Mặc của ta là bị ngươi giết chết?” Tần Vô Đạo tiếp tục nói.
Quân Tiêu Dao lập tức hiểu suy nghĩ của Tần Vô Đạo.
Hắn cười.
Chẳng qua là cười lạnh.
“Nếu muốn tìm lý do thì cái cớ này thật sự quá tệ, đừng nói nhảm nữa, đến đây đi.”
Quân Tiêu Dao nói, sau đó chậm rãi vươn ba ngón tay ra.
Tần Vô Đạo nhíu mày, cảm thấy khó hiểu.
Mọi người ở đây cũng không hiểu ra sao.
“Ba chiêu, bản Thần Tử cho ngươi cơ hội tung ra ba chiêu, nếu có thể làm ta bị trầy một đường thì truyền thừa của Loạn Cổ thuộc về ngươi!”